Video - Đạo Đức Hay Tiền: Ai Thực Sự Đáng Giá?
Một người nghèo vẫn giữ được nhân cách, vô tình soi chiếu cái giả tạo của những kẻ đủ đầy, thế nên người ta chọn cách phủ nhận. Nói cho cùng, đó là cách để họ trốn tránh cảm giác tội lỗi khi biết mình đang sống sai. Nhưng thử hỏi, nếu đạo đức phải đi cùng tiền mới được nghe, thì đạo đức còn là đạo đức nữa không, nó trở thành thứ hàng hóa được định giá bằng số dư tài khoản. Một lời đúng từ miệng người nghèo không còn là chân lý, mà chỉ là lời khuyên suông, và khi xã hội đã quen với điều đó, thì sự công bằng trong giá trị con người cũng chết theo. Tôi không phủ nhận vai trò của tiền, tiền giúp con người sống thoải mái, giúp lời nói có sức nặng, nhưng khi tiền trở thành thước đo duy nhất để xác định ai đáng được nghe, chúng ta đang tự làm nghèo đi phần hồn của xã hội. Vì đạo đức nếu bị buộc phải đứng sau tiền, thì chẳng khác gì bóng đèn đặt dưới mặt bàn, vẫn sáng nhưng chẳng soi được ai. Chúng ta vẫn thích nghe những câu chuyện tử tế, vẫn khen người sống có đạo đức là quý, nhưng thực tế khi đối diện với một người không có gì trong tay mà dạy ta cách sống, lòng ta khẽ cười. Anh nói dễ, vì anh có gì để mất đâu. Cái cười đó chính là bằng chứng rõ nhất cho sự thật. Đạo đức chỉ được trân trọng, khi nó không làm ta khó chịu. Vậy có cách nào thoát khỏi nghịch lý này không? Có! Khi con người chịu lắng nghe bằng lòng, chứ không bằng mắt, khi ta học cách nhìn giá trị thật của một lời nói, thay vì nhìn túi tiền của người nói, khi ta dám tôn trọng người sống đúng, dù họ chẳng có gì trong tay, vì đôi khi chính những người ít tiền, lại giữ được thứ mà người giàu đánh mất. Lòng tự trọng, và sự tử tế không cần mua. Cuối cùng, điều đáng sợ không phải là xã hội trọng tiền, mà là chúng ta biết điều đó mà vẫn sống y như thế, vì một khi đạo đức bị định giá, thì lòng người cũng bị đem bán, và đến lúc ấy, có lẽ điều duy nhất còn đáng giá là cảm giác xấu hổ, khi ta im lặng trước một người nghèo đang nói điều đúng.